Đồng bạc trắng

Đồng bạc trắng

Chưa phân loại
22/10/2019
550 Lượt xem

“Tuy những đồng bạc trắng không có tiếng nói, không rung cảm được con người. Nhưng ít ra nó cũng làm người ta thỏa mãn ước mơ”.

Vương Lan – cô gái xinh đẹp, nhan sắc hơn người nhưng tâm hồn của cô đã bị những đồng bạc trắng làm cho trở nên tăm tối. Vương Lan có chồng là Chí Trung – nhà văn nghèo không gặp thời. Vì thương vợ, thương con Trung đã làm thêm nghề thợ máy để có tiền lo cho gia đình.

Nhưng với Vương Lan như vậy chưa đủ. Bây giờ cô không còn là cô sinh viên ngây thơ năm nào nữa. Vương Lan đã chán cuộc sống cơ hàn, đã chán những ngày gian nan, cực khổ. Cô muốn một bước được lên xe xuống ngựa, ở nhà lầu, đi xe hơi.

Vương Lan bỏ ngoài tai những lời hờn trách, cay đắng của chồng, tiếng gào khóc của bé Ngọc. Cô nhắm nghiền mắt để không chứng kiến cảnh trạng đau lòng, cô không được mềm lòng giờ đây cô phải sống cho cô, cô phải bù đắp lại những ngày mà tuổi thanh xuân của cô đã vuột mất.

Vương Lan cặp với Vũ Hùng – tên công tử nhà giàu, ăn chơi khét tiếng. Hắn cùng cô làm chủ đường dây buôn bán ma túy.

Những đồng bạc trắng đã khoác lên người Vương Lan chiếc áo quyền quý, nhan sắc kia được tô son, điểm phấn, Vương Lan càng đẹp càng xinh. Cô như hóa thân thành nữ hoàng trên ngôi cao chín bệ, tất cả đàn ông lắm bạc nhiều tiền đều muốn quỳ lụy dưới chân chờ cô ban ân huệ.

Nếu không có sự xuất hiện của bà Huệ – mẹ Vương Lan có lẽ cô đã quên mất mình có chồng, có con và còn người mẹ già. Bà Huệ mong dùng tình mẫu tử để réo gọi lương tri Vương Lan thức tỉnh. Nhưng làm sao được khi linh hồn cô đã trở thành nô lệ của những đồng bạc trắng.

Khi Vũ Hùng say mê Lệ thì Vương Lan quay sang cặp với Chu Lạc Nhân – ba của Lệ, bạn học chung trường với Lan. Tuy ông ta già nhưng cơ ngơi đồ sộ và hơn hết là vô cùng say đắm nhan sắc Vương Lan. Chu Lạc Nhân đã mở cả nhà hàng cho Vương Lan làm chủ.

Nhờ sự giúp đỡ của Giang, của Lệ mà đôi mắt của Trung đã sáng lại. Việc đầu tiên anh làm là tìm Vương Lan, đàn kia đã đứt dây, sáo đã xổ lồng khó mong quay lại… “những giọt máu tôi vừa rời xa cơ thể, có khác chi tình yêu đã vùi sâu dưới đáy mộ hoang tàn. Tôi giờ đây như chiếc bóng cô đơn ẩn hiện chập chờn. Muốn tìm lại kỷ niệm ngày nào qua bóng hình người vợ cũ, muốn nhìn thật sâu vào đôi mắt của người yêu. Muốn vuốt nhẹ mái tóc mây chiều của người tình chung lớp. Muốn gọi một tiếng em như thuở xa xưa. Muốn được cùng ai chung đường lối nhỏ. Nhưng tất cả đã trôi theo trăng gió lâu rồi”. Những lời tự đáy lòng này, những lời thâm tình này tiếc là Vương Lan không nghe thấy.

Đúng lúc này Quyên tìm đến, cô muốn giết Chu Lạc Nhân. Vì Vương Lan mà Chu Lạc Nhân đã ruồng bỏ Quyên với cái bào thai vừa ba tháng. Trong lúc giằng co, Chu Lạc Nhân lỡ tay giết Quyên, quá hoảng sợ nên ông đã bỏ trốn.

Quyên và Vương Lan là em chồng – chị dâu nhưng cả hai lại như nhau đều si mê những đồng bạc trắng chạy theo những xa hoa phù phiếm mà đánh mất bản thân, bán linh hồn cho quỷ dữ. Đến khi sự sống dần lìa xa, Quyên mới thức tỉnh, mới thấy tình yêu của Giang dành cho cô, còn quý hơn những đồng bạc trắng ấy trăm vạn lần. Nhưng đã muộn màng.

Tiền có phải là vạn năng như Vương Lan nghĩ. Giây phút này, cô mới bàng hoàng nhận ra mình đã sai. Tiền không cho cô những gì cô mơ ước mà trái lại đã cướp đi tất cả của cô.

Tiền đã cướp của Vương Lan một tình yêu tuyệt đẹp.

Tiền đã cướp của Vương Lan một người chồng hiền lành, chung thủy.

Tiền đã cướp của Vương Lan một đứa con ngoan.

Tiền đã cướp của Vương Lan một bà mẹ phúc hậu.

Xung quanh cô giờ chẳng còn gì. Tình yêu không, gia đình không, hạnh phúc không, càng không có những đồng bạc trắng. Vương Lan nương náu tại một ngôi chùa, mong nhờ tiếng kệ lời kinh xóa đi phần nào tội lỗi.

Cô muốn sống một đời sung túc, một cuộc sống giàu sang chẳng gì là sai, chỉ là cách để đạt được những điều đó đã sai rồi Vương Lan ơi. Muốn quay về mái nhà xưa, muốn gặp chồng, gặp con, thăm mẹ. Nhưng mặt mũi nào cô dám quay về.

Hình ảnh thống khổ, tuyệt vọng của Chí Trung khi cô quyết dứt áo ra đi, khi đôi mắt anh mù lòa như con dao nhọn đâm thẳng vào tim cô rỉ máu.

Hình ảnh bé Ngọc gào khóc, ôm lấy chân cô van xin cô đừng bỏ rơi nó, đừng để nó không có mẹ như một mũi tên tẩm độc xoáy vào tim cô nhức buốt.

Hình ảnh bà mẹ già nghèo khổ đã hết lời khuyên răn mong cô sớm thức tỉnh, đừng tiếp tục phạm sai lầm thế mà cô lại dùng những đồng bạc trắng coi như trả nợ dưỡng nuôi…. có bàn tay vô hình nào đó bóp nát tim cô đau nhói.

Vương Lan lén tìm về thăm con, vô tình bị Trung phát hiện. Có phải còn nhớ, còn thương là còn hờn còn trách.

Nước mắt đã rơi nhiều, trời còn tạo chi nên cảnh phân ly. Lần nữa Vương Lan lại bỏ con nhưng lần này không phải chạy theo những đồng bạc trắng tanh hôi. Mà là đi gột rửa tội lỗi và tìm lại sự thanh thản trong tâm hồn. Cô muốn tìm lại Vương Lan thuần khiết và lương thiện. Một Vương Lan tuy sống cảnh nghèo khổ nhưng hết lòng yêu chồng, thương con, hiếu thảo với mẹ già.

Trước khi đi, Trung tặng cô bản thảo tiểu thuyết “Đồng Bạc Trắng” từng câu, từng chữ là con tim khối óc của anh. Phải chăng tình yêu của anh dành cho Vương Lan vẫn còn đó, chỉ là cần có thời gian để vết thương lòng lành lại. “Rồi lâu lâu, má con sẽ về thăm con với ngoại” phải chăng anh cũng đang tự an ủi mình, rồi có một ngày Vương Lan sẽ quay trở lại…..

“Cuộc đời như áng mây bay, khi tan khi hợp ai nào có hay. Tình đời như một giấc mơ, giật mình tỉnh giấc còn trơ lại mình”.


Đánh giá bài viết

Bình luận

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *