Những buổi tối đi xem sân khấu

Những buổi tối đi xem sân khấu

Chưa phân loại
21/12/2019
6150 Lượt xem

Những buổi tối đi xem sân khấu cùng bà là những ký ức đẹp đẽ nhất tuổi thơ của tôi.

Hồi nhỏ, bố mẹ suốt ngày đi làm xa, nên tôi ở nhà ông bà nội rất nhiều. Nhà khi ấy chưa có ti vi, nên mỗi tối thứ bảy lại bám áo bà đi xem nhờ tivi nhà hàng xóm. Lúc ấy, VTV1 vẫn còn chiếu chương trình sân khấu, chiếu rất nhiều chương trình cải lương, mà đóng chính là Minh Vương, Lệ Thủy.

Nhung buoi toi di xem san khau hinh anh 1 nho-thoi-hoang-kim-va-the-he-vang-cua-cai-luong-1.jpg

Hồi ấy xem cải lương trước nên cứ nói đến hoàng tử công chúa là mặc nhiên trong đầu nghĩ tới hình ảnh quần áo cầu kì, tóc tai chải chuốt, trang điểm mỹ miều.

Bà tôi mê Minh Vương, Lệ Thủy lắm. Buổi nào bỏ có thể chứ mỗi vở có Minh Vương, Lệ Thủy là không bao giờ bà tôi bỏ xem, dù hôm nay trời có mưa gió bập bùng, vẫn dắt tôi qua hàng xóm. Mỗi vỡ diễn của hai cô chú, bà tôi xem đến thuộc lòng, cứ nghe đến đâu là biết hát theo đến đó. Tôi thì cứ lẽo đẽo theo bà tôi, có khi còn đòi bà tôi hát cho nghe.

Hình như cái thú thích xem sân khấu là từ ấy. Cứ mỗi ngày thứ 7 đến lại nôn nao, chỉ mong ăn cơm thật nhanh, dọn dẹp thật nhanh cùng nhau đi xem sân khấu. Dĩ nhiên, hôm nào có cải lương, vẫn là hôm mà tôi thích nhất. Hôm đó, tôi sẽ đòi rủ cho bằng được L. đi xem cùng, vì hai đứa sẽ tha hồ mà rôm rả về công chúa hoàng tử trong khi ngồi đợi đến giờ chiếu, hoặc khi tôi buồn ngủ, nó có thể nhéo tôi, hoặc kéo tai tôi rồi cười khành khạch, ý là mày thức thua tao.

Lũ trẻ chúng tôi lúc ấy xem sân khấu cũng khá ồn ào, xem đến đoạn hay là cười, rồi nói đủ thứ, tao thích cái này, tao thích cái kia. Nhưng chả mấy khi khóc. Thỉnh thoảng lúc xem, quay sang thấy bà tôi cũng len lén chấm nước mắt, rồi kêu, thương quá, thương quá. Thấy các bà khóc, tự nhiên hai đứa tôi không đứa nào bảo đứa nào, cũng khóc tu tu.

Cái tên Minh Vương Lệ Thủy cũng theo suốt dọc tuổi thơ. Vui nhất là khi mấy đứa chơi chung, hay rủ nhau đóng lại mấy đoạn cải lương, nhưng chẳng đứa nào biết hát, nên hát nghe ra rất kinh khủng, nhưng thích nhất là mấy đoạn mùi mẫn chia tay chàng chàng thiếp thiếp.

Đó là trò chơi mà lũ nhỏ xóm tôi vẫn chơi mãi, vật trang trí có khi là những cái màn quấn thành váy, những đóa hoa dại ngắt ngoài đê, cài làm đồ trang sức trên đầu, những lưỡi dao cũ giả làm kiếm… thế mà cũng oai. Có nhiều khi nhớ bạn thuở hai mươi năm trước, tôi hay bần thần cười một mình tự hỏi, hững đứa năm ấy, không biết giờ có đứa nào trở thành diễn viên kịch hay chăng?

Lúc ấy, không mấy khi xem được hết vở, nhưng cứ đến đoạn nào có cô Lệ Thủy và chú Minh Vương thì lại ngước mắt ngắm nhìn. Hai người đẹp đễn nỗi tưởng như bước ra từ thế giới khác, nơi nào đó rất xa thế giới của những đứa trẻ quê nghèo chúng tôi. Hồi ấy tin rằng hai người đúng là hoàng tử và công chúa, sinh ra là để yêu nhau thắm thiết.

Nhung buoi toi di xem san khau hinh anh 1 nho-thoi-hoang-kim-va-the-he-vang-cua-cai-luong-2

Những buổi tối đi xem sân khấu cùng bà là phần ký ức đẹp đẽ nhất tuổi thơ của tôi.

Vở mà tôi nhớ nhất là vở Tiêu Anh Phụng, nhớ đến tạo hình hoàng tử công chúa trong phim ấy. Hồi ấy xem cải lương trước nên cứ nói đến hoàng tử công chúa là mặc nhiên trong đầu nghĩ tới hình ảnh quần áo cầu kì, tóc tai chải chuốt, trang điểm mỹ miều.

Vẫn thích xem những đoạn cải lương công chúa hoàng tử ấy, rồi từ nhỏ đã mơ mình là công chúa, chải tóc dài, mặc váy dài, đi lại nói năng nhỏ nhẹ, e lệ, để đợi chàng hoàng tử xuất hiện. Ngẫm lại, hóa ra mộng làm công chúa, mộng có được mối tình thắm thiết, ấy là bởi nương vào cải lương trước tiên chứ không phải bởi truyện cổ Grim.

Lớn lên, tôi không còn mơ làm công chúa nữa, cũng không nghe cải lương nhiều nữa, cô Lệ Thủy và chú Minh Vương đều đã già, nhưng những buổi tối ấy, đã là những ngày tôi luôn mong chờ, là những ngày thơ ấu dung dưỡng niềm say mê xem sân khấu của tôi hôm nay. Nghĩ về những ngày ấy, lòng vẫn lâng lâng đầy cảm động.

Sau này, khi lần đầu tiên được xem kịch ở sân khấu kịch Idecaf, nghe những âm thanh thực sống động ngay bên tai mình, tôi chỉ nghĩ đến bà tôi, người mà tối thứ bay suốt những ngày bé, tôi cứ bám chặt áo bà, lẽo đẽo đi sang nhà hàng xóm xem sân khấu, dù ngày ấy mưa hay gió, hay trời đầy sao. Những buổi tối đi xem sân khấu cùng bà là phần ký ức đẹp đẽ nhất tuổi thơ của tôi.

Thủy Nguyệt


Đánh giá bài viết

Bình luận

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *